Văn Hiên chuyện tình yêu thường ngày HÔN MỘT CHÚT CŨNG THÀNH NGHIỆN

Tag: văn hiên, văn hiên tnt, văn hiên fic, văn hiên abo, văn hiên wattpad, văn hiên oneshot, văn hiên cp, văn hiên cưới nhầm chồng nhốc, văn hiên wordpress, van hien la ai, van hien thong tin, van hien la gi, tai sao lai goi la van hien, van hien ten fandom, van hien cp, van hien yeu nhau, trans fic van hien.van hien tnt, thoi dai thieu nien doan.

 Trans Fic | Văn Hiên HÔN MỘT CHÚT CŨNG THÀNH NGHIỆN.

Tác giả: 木木祺
» Oneshot ngọt
» Chuyện tình yêu thường ngày
(Fic dịch đã được sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác!)
———-
Khung cảnh nhuốm màu chiều tà tĩnh lặng, chiếc rèm cửa lụa màu bạc sáng được buộc lại ngay ngắn hình nơ bướm. Ánh đèn từ tòa nhà cao tầng đối diện hắt bóng lờ mờ như những vệt sóng nhỏ trên mặt kính của cửa sổ vẫn chưa đóng kia, ánh trăng sáng cũng hắt bóng xuống hòa quyện cùng ánh đèn kia, phản chiếu qua lại.
Hai hai đôi dép bông tình nhân y hệt nhau, một trắng một đen đặt trên tấm thảm ở cửa ra vào. Tiếng mở khóa bằng giọng nói vang khiến cho bóng đèn ở lối ra vào cũng theo đó sáng lên, hai bóng người trải dài trên sàn phòng khách.
"Đến nhà rồi đến nhà rồi."
Tiếng vỗ tay vui vẻ vang lên hai phát rồi dừng lại, cái đèn trần sáng nhất nhà cũng đã được bật lên, trong nháy mắt xóa sạch bóng tối lờ mờ trong mỗi góc phòng.
Tiếng dép bông màu trắng lê từng bước "lạch cạch" từ xa đến, mục tiêu ưu tiên rõ ràng là hướng về phía đồ ăn vặt trong tủ lạnh.
Phía sau lại vang lên tiếng khuyên nhủ quen thuộc, dịu dàng quyến luyến, trong câu từ còn mang chút ý cười.
"Ngoan, sao lại muốn ăn vặt nữa rồi?"
​​​Chủ nhân của đôi dép bông màu đen mang một chiếc quần tây thẳng có hơi xếp gấp, anh lấy chìa khóa xe từ trong áo khoác treo lên chiếc móc ở phía trên của tủ giày rồi bước một bước lớn về phía người kia. Hai hình bóng dính chặt vào nhau in hằn lên bức tường trắng tinh.
Lưu Diệu Văn đứng ở phía sau cúi người, cánh tay vững chắc vòng qua ôm lấy eo của Tống Á Hiên, có hơi dùng lực, kéo phần lưng của cậu dựa sát vào lòng ngực của mình.
Lưu Diệu Văn rất thích cọ cọ vào tai Tống Á Hiên, đôi môi mỏng vẫn dán chặt nụ hôn nóng bỏng lên da thịt ở vành tai của cậu.
"Hôm nay đã ăn một cái bánh ngọt, một cái kẹo ống, hai gói khoai tây chiên, vài viên kẹo trái cây, còn có một xâu kẹo hồ lô..."
Giọng nói của người đàn ông vô cùng hay, vừa lôi cuốn vừa trầm ấm, dây thanh âm giống như rượu vang đã được ủ rất lâu rồi, càng lâu thì càng mê hoặc lòng người.
Anh đã tỉ mỉ đếm từng món đồ ăn vặt mà cả ngày hôm nay Tống Á Hiên đã ăn vào bụng, đôi mày nhướng lên còn mang theo ý cười, mí mặt híp lại trở nên hẹp dài, chan chứa tình cảm nhất mực dịu dàng trong ánh nhìn ấm áp ấy.
"Em chỉ uống một ngụm nước trái cây."
Biết bản thân đuối lý rồi, Tống Á Hiên bắt đầu làm theo kiểu mặc cả trả giá, đôi mắt cún con to tròn long lanh chính là tuyệt chiêu làm nũng hiệu quả nhất, cậu ôm chặt cánh tay của Lưu Diệu Văn, hai má bánh bao áp lên bả vai của anh mà dồn ép thành hình dạng mềm mại.
Lưu Diệu Văn nhìn nhóc con trước mặt đang chớp chớp hai mắt, đôi mắt giả vờ hơi khép mí mắt lại rồi lại đột ngột mở to ra, ánh mặt sáng như hạt nho đen sau khi được rửa sạch còn vương vài giọt nước nhỏ.
Người đàn ông bất lực mỉm cười, cánh tay thu lại, đầu mũi tiến tới làn da trắng nõn, rồi đến đầu môi của Tống Á Hiên.
Mặc dù Lưu Diệu Văn chỉ hôn nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, xúc cảm mềm mại như kẹo dẻo hương dâu, nhưng cũng khiến cho trái tim của Lưu Diệu Văn theo đó mà hóa thành một vũng nước.
"Thật hết cách với em."
Tủ đựng đồ ăn vặt được mở ra, mùi thơm bay đến phả vào mặt, bên trong tủ là đủ kiểu đủ loại đồ ăn vặt được sắp đặt ngăn nắp gọn gàng, người đàn ông trong tầm tay chọn lấy một chai nước nho ở bên cạnh.
Anh vặn nắp chai ra, rồi đưa cho Tống Á Hiên đang nóng lòng xoa xoa tay đứng bên cạnh mình.
"Cảm ơn Văn Ca!"
Tống Á Hiên vừa nhận lấy liền uống vài miếng, nuốt ừng ực xuống bụng, cảm giác chua ngọt trong miệng khiến cho cậu híp mắt thỏa mãn ngân nga ca hát, mùi vị của nho lan tỏa trong khoang miệng, đến đầu lưỡi cũng cảm nhận được vị ngọt ngào như muốn nhảy vọt lên.
Cậu không vội rời đi mà đứng tại chỗ, môi mím lại tỉ mỉ nhấm nháp cảm nhận, rồi bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi môi còn chưa mất mùi nước hoa quả trực tiếp dán lên đôi môi của Lưu Diệu Văn.
Tống Á Hiên nở nụ cười ngọt ngào, hai mắt sáng long lanh.
"Cho Văn Ca nếm thử~”
Nhóc con này cũng chạy nhanh thật, góc áo len ấm áp đang từ trong tay Lưu Diệu Văn cũng thoát ra thật nhanh. Trái tim người đàn ông vô cùng ngứa ngáy, đôi mắt anh nhìn theo Tống Á Hiên, đôi môi cũng lúc càng lộ ra vòng cung hoàn mĩ, lồng ngực hơi rung lên phát ra tiếng cười trầm ấm
Tống Á Hiên cởi giày ra rồi ngồi lên tấm thảm len, nước nho ở trong lòng bàn tay rất nhanh đã mất đi độ lạnh. Cậu đã xem hai tập gameshow rồi, đôi mắt chua chát có hơi sững sờ, cậu đưa tay lên xoa xoa, quay đầu lại nhìn người đàn ông đang chuyên tâm phía sau.
Lưu Diệu Văn thay quần áo ở nhà, bộ quần áo vải bông màu tối rộng rãi thoải mái. Anh uể oải dựa vào ghế, đôi chân thon dài vắt chéo lên nhau, máy tính thì để trên đầu gối, ngón tay thành thục chuyển động lướt gõ nhẹ nhàng trên phím.
Cứ như thế tất thảy mọi thứ đều nằm trong tầm tay của anh vậy.
Văn kiện trong máy tính đều là tài liệu hợp đồng của công ty, từng cái từng cái một sẽ được Lưu Diệu Văn đánh giá phê duyệt, nhìn rất nghiêm túc.
Tống Á Hiên bước trên dép bông, cực kỳ quen thuộc mà kéo cánh tay phải của Lưu Diệu Văn, eo cúi xuống, trực tiếp ngồi lên đùi anh.
“Văn Ca”
Cậu ngẩng đầu lên hỏi anh, đôi mắt trong veo sáng ngời còn chứa cả dãi ngân hà đầy thâm tình.
"Em bây giờ rất muốn hôn hôn anh.”
Mười ngón tay Tống Á Hiên nắm chặt vạt áo của Lưu Diệu Văn, hơn nửa trọng lực cơ thể cậu đều dựa vào lòng ngực của anh. Tống Á Hiên từ dưới lên trên, phả hơi thở từ dưới cằm lên chóp mũi của Lưu Diệu Văn.
Người đàn ông cúi đầu xuống nhìn sâu vào ánh mắt của Tống Á Hiên.
Người trong lòng mềm mại như thể không xương, cực kỳ dựa dẫm trong vòng tay anh, đôi môi đỏ mọng tự nhiên khẽ mím lại mấp máy.
Nụ hôn thành thục kéo dài cho đến khi hơi thở yếu ớt mới dừng lại.
Gương mặt Tống Á Hiên đỏ ửng, hai tai nóng bừng, đôi môi kiều diễm cứ như bông hoa hồng chớm nở, cậu đưa ngón lên vẽ vẽ nơi cổ áo của Lưu Diệu Văn, giọng nói dịu dàng.
"Hỏng rồi, chắc em sẽ không nghiện đâu nhỉ!"
Người đàn ông cong miệng cười, mái tóc trước trán bù xù lộn xộn, cằm anh đặt trên vai Tống Á Hiên, còn vùi đầu vào hõm cổ cậu hít một hơi thật sâu.
"Anh đã nghiện từ lâu rồi."
Hơi nước phòng tắm tỏa ra, sương trắng hừng hực, qua nửa buổi mới tan biến trong gió đêm.
Tống Á Hiên được đặt nhẹ nhàng lên nệm, sau khi vệ sinh cá nhân xong tay chân đều thoải mái hơn rất nhiều. Cậu giấu nửa khuôn mặt vào trong chăn, nhìn Lưu Diệu Văn treo khăn tắm lên, đèn sáng được ấn tắt, chỉ để lại hai chiếc đèn ở đầu chiếc giường.
Một nửa chiếc nệm bên cạnh lún xuống, thân thể ấm áp của người đàn ông đem Tống Á Hiên ôm vào lòng.
"Ngủ ngon, mơ đẹp nhé."
Làn da sau gáy của cậu được anh xoa nhẹ vỗ về, Tống Á Hiên ngứa ngáy rụt cổ lại, tất cả đèn đã tắt, hơi thở hỗn loạn vang lên trong bóng tối.
Ánh trăng xuyên qua rèm cửa mỏng manh yếu ớt mà thăm dò, in xuống sàn nhà bằng gỗ những điểm sáng rực rỡ, xung quanh thật yên tĩnh, hơi thở phía sau cũng đã lên xuống đều đều.
Tống Á Hiên khẽ cựa quậy cơ thể, kiềm chế trái tim đập thình thịch khẩn trương của mình. Cậu ở trong lòng Lưu Diệu Văn trở mình, hơi thở cũng sắp không thông, cuối cùng cậu cũng đã mặt đối mặt với người đàn ông bên cạnh rồi.
Gương mặt không nhìn rõ ngũ quan lúc này cũng khiến cho trái tim Tống Á Hiên đập mạnh liên hồi. Cậu yên lặng, sợ làm anh tỉnh giấc, ngón tay chầm chậm hướng lên lần mò, đầu ngón tay mát rượi nhắm vào đôi môi đang khép hờ mà nhẹ nhàng chạm vào.
Trong bóng tôi, mặt giường khẽ rung nhẹ, Tống Á Hiên kéo chăn bông lên một chút, cậu ổn định hơi thở rồi nhanh như cắt để lại trên môi của Lưu Diệu Văn một nụ hôn nhẹ.
"Phù..."
Một tiếng thở căng thẳng vang lên trong không khí.
"Chắc là không bị phát hiện đâu nhỉ...."
Tống Á Hiên ngón tay nắm chặt, việc hôn trộm này cũng không phải là lần đầu tiên cậu làm, đôi mắt nhỏ cứ như tên trộm liếc qua liếc lại, đôi tai vểnh lên, hết sức chăm chú lắng nghe âm thanh phía sau.
Người đàn ông sau lưng từ nãy đến giờ vẫn yên tĩnh mà ngủ, hơi thở cũng không một chút thay đổi, lòng ngực cứ theo quy luật không đổi mà liên tục nhấp nhô lên xuống.
Tống Á Hiên dương dương tự đắc bắt đầu lắc nhẹ đôi chân, bây giờ cậu mới vui vẻ mà nhắm chặt hai mắt, trong lòng còn đang nghĩ ngày mai có nên hôn lâu hơn một chút không.
Tiểu nghịch ngợm trong lòng đầy suy nghĩ về kế hoạch sự nghiệp hôn trộm của bản thân mình.
Cậu hoàn toàn không nghĩ đến, người đàn ông vốn dĩ đang ngủ rất ngon sau lưng lúc này khóe miệng lại thấp thoáng nhếch lên.
END.
———-
Đọc thêm: Truyện Văn Hiên

Post a Comment

Post a Comment (0)

Previous Post Next Post