Tag: văn hiên, văn hiên tnt, văn hiên fic, văn hiên abo, văn hiên wattpad, văn hiên oneshort, văn hiên cp, văn hiên cưới nhầm chồng nhốc, văn hiên wordpress, van hien la ai, van hien thong tin, van hien la gi, tai sao lai goi la van hien, van hien ten fandom, van hien cp, van hien yeu nhau.
[Trans Fic | Văn Hiên] LƯU DIỆU VĂN MÀ ĂN GIẤM THÌ CỨ HÔN HÔN LÀ ĐƯỢC.
Tác giả: 木木祺
»Ăn giấm (ghen)
»Oneshot ngọt xỉu
(Fic dịch đã được sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác!)
————
Lưu Diệu Văn tức giận rồi, sau tiết học vũ đạo thì một mặt đen xì, hai tay đút vào túi, mấy chùm tóc rối bời trên đầu, cậu cũng thèm không chỉnh lại, toàn thân toát lên hình tượng bá vương như thường ngày.
Mọi chuyện bắt nguồn từ việc Tống Á Hiên vào trong giờ giải lao đã đu đưa trên vai của Nghiêm Hạo Tường, còn thân mật giúp cậu ấy xoa bóp cánh tay, vừa nói vừa cười.
Lưu Diệu Văn ở phía sau hai người nghiến chặt răng, mắt không ngó ngang ngó dọc nữa mà nhìn thẳng vào gương. Đôi mắt hằn học mà nhìn chằm chằm vào hình ảnh hai con người vai dựa chặt vào nhau trong gương kia.
Hết cách rồi, cậu chính là vua giấm Trùng Khánh, một chút không vui nào cũng đều biểu lộ hết lên mặt.
Cả một buổi chiều, Lưu Diệu Văn một tiếng cũng không thèm mở miệng. Cậu hất tóc một cái rồi quay người bỏ đi ngay sau khi giáo viên nói tan học.
"Lưu Diệu Văn như này là... lại ăn giấm rồi sao???"
Sau khi đội mũ lên Mã Gia Kỳ dùng khuỷu tay huýt huýt Đinh Trình Hâm, trước đây Lưu Diệu Văn cũng có cái điệu bộ này, bọn họ đều lo lắng không thôi, còn thay nhau an ủi vài lần, dần dần thì mọi người đều quen luôn rồi, ai bảo đứa nhỏ này lần nào cũng vô duyên vô cớ ăn giấm như vậy chứ
Tống Á Hiên trêu đùa cùng thầy giáo một lúc mới để ý đến Lưu Diệu Văn đang lật lật áo quần ở góc phòng kia. Thật kì lạ, hôm nay sao lại bỗng dưng muốn đi một mình vậy không biết.
Anh đưa tay lên gãi gãi tóc nghi hoặc khó hiểu,vừa nhìn thấy người kia chuần bị rời đi, Tống Á Hiên liền nhanh chân chạy đến, đưa tay ra nắm lấy cổ tay của Lưu Diệu Văn, nhưng cậu lại tỏ vẻ muốn vùng ra, Tống Á Hiên nhẹ giọng cất lời :
"Em làm sao thế?"
Lưu Diệu Văn chỉ im lằng lạm việc của mình mà không trả lời. Sau đó cậu đưa tay lấy áo khoác lông của mình, cái áo khoác này là cậu mặc vào lúc sáng, nhưng đang tập nhảy giữa chừng thì Tống Á Hiên đòi mặc, nên phần lớn thời gian chiếc áo khoác này đều được Tống Á Hiên mặc trên người.
Tống Á Hiên nhìn thấy cậu cuộn áo vào lòng thì bĩu môi, anh đưa tay tới nắm kéo áo lại rồi cuộn về phía mình.
Lưu Diệu Văn hừ lạnh một cái, nhưng chỉ dám kéo lại một ống tay áo, không mạnh cũng không nhẹ lôi lại, cậu không dám dùng lực, sợ rằng dây kéo áo khoác sẽ làm xước tay Tống Á Hiên, cậu giận dỗi:
"Em không cho anh mang nữa."
Tống Á Hiên ngẩng đầu lên cạ vào vai gáy của Lưu Diệu Văn, trong phút chốc anh bỗng biến hóa thành đặc tính quấn người của cún Samoyed. Anh biết Lưu Diệu Văn là ăn giấm rồi, cũng biết rằng cách làm nũng này đối với cậu rất hiệu quả.
"Đừng tức giận nữa mà~"
Thấy mọi người đều đang bận rộn làm việc của mình, dường như cũng không mấy để ý bọn họ nên Tống Á Hiên nhón nhón chân, nhanh như bay đưa tay ra nắn bóp mặt Lưu Diệu Văn, ngón tay còn nâng khóe miệng của cậu lên kéo ra một nụ cười đúng nghĩa.
"Tống Á Hiên Nhi."
Lưu Diệu Văn cuối cùng cũng mở miệng rồi, giọng điệu còn có chút bất mãn, nhưng vẫn rất nhẹ nhàng, chung quy lại cậu vẫn là không nỡ nói lớn tiếng với tiểu bảo bối nhi.
Tống Á Hiên nghiêng nghiêng người, cánh tay run run vòng qua ôm Lưu Diệu Văn, đầu nhỏ nghiêng qua, bày ra bộ dạng chú ý lắng nghe.
"Hiện tại em đang rất tức giận, nên em không muốn để ý đến anh nữa."
Lưu Diệu Văn nói xong khuôn mặt Tống Á Hiên liền rủ xuống, hai bên má uất ức phồng lên, đôi mắt to tròn co lại, cứ như thể không còn tia sáng nào trong đó nữa.
Không khí bực dọc này cứ tiếp tục kéo dài đến tận giờ ăn tối, khoảng cách giữa hai người dường như bị ngăn cách bởi một hệ ngân hà, ai cũng không có ý chủ động ngồi bên cạnh đối phương, lúc lấy cơm cũng không muốn chuyền qua tay của đối phương.
Đôi tình nhân nhỏ này lại giận dỗi nhau, còn kéo dài thời gian rất lâu. Mã Gia Kỳ vốn là người có sở trường nắm bắt vấn đề thông qua hành vi cử chỉ và lời nói, anh đã bắt đầu chủ động giúp hai đứa em làm hòa.
Những người đồng đội còn lại vừa nhìn ánh mắt anh liền hiểu, cả đám không nói không rằng mà ngầm hiểu, cứ thế chuyển đổi chỗ ngồi một cách tự nhiên, sau một vài thào tác Lưu Diệu Văn đã qua ngồi bên cạnh Tống Á Hiên.
Hai mắt chớp chớp, Tống Á Hiên quay quay đũa, không biết cố ý hay vô tình mà dựa đầu vào vai Lưu Diệu Văn, đầu nghiêng về phía trước để môi kề sát tai cậu, hơi thở rất dồn dập, làm cho Lưu Diệu Văn ngứa ngáy, ngữ khí của anh mềm mại cất lên:
"Văn Ca, anh không thể lấy miếng thịt đó, em gắp cho anh đi~"
Lưu Diệu Văn vẫn không lên tiếng gắp một miếng bỏ vào bát của anh, biểu cảm của cậu vẫn vậy, không có chút hòa dịu nào, nhưng ánh mắt lại nhu hòa đi rất nhiều, còn tốt bụng giúp Tống Á Hiên chấm một ít nước tương mà anh thích.
Tống Á Hiên vừa nhai miếng thịt trong miệng vừa suy nghĩ, anh ngồi thẳng người lại, có vẻ còn phải dỗ dành cậu nhiều hơn.
Tay trái của anh từ từ đưa xuống dưới bàn, từng bước từng bước mà nắm lấy góc áo của Lưu Diệu Văn, còn lắc qua lắc lại.
Lưu Diệu Văn nhướng mày, chống tay lên ghế, tò mò theo dõi hành động tiếp theo của Tống Á Hiên là gì.
Bàn tay ấm áp của anh từ từ đưa đến chỗ cậu, ngón tay mềm mại trước tiên gõ nhẹ lên mu bàn tay của Lưu Diệu Văn mấy lần, sau đó cả bàn tay bao phủ lấy tay cậu, ngón tay xoa xoa eo bàn tay(khoảng giữa ngón trỏ và ngón cái) của Lưu Diệu Văn :
"Văn Ca, anh muốn nắm tay~"
Nghe thấy anh làm nũng, lòng bàn tay bị nắm chặt của Lưu Diệu Văn lỏng ra, giây tiếp theo liền bị tay Tống Á Hiên xoay qua, mò mẫm rồi kéo chặt, duỗi tay ra trực tiếp mười ngón đan nhau.
Bàn ăn ngoài mặt gió yên sóng lặng, nhưng bên dưới khăn trải bàn là tình yêu dâng trào mãnh liệt.
Được rồi, Lưu Diệu Văn ổn lên 60% rồi.
Thời gian buổi tối Tống Á Hiên vô cùng ân cần, con công xòe đuôi từ đầu đến cuối luôn ở xung quanh cạnh Lưu Diệu Văn. Lúc cậu nằm trên sô pha xem video anh còn háo hức bước chân đến lười biếng nhào lên người cậu, lắc lắc chai nước trong tay :
"Văn Ca, uống nước"
Lưu Diệu Văn đưa tay vặn nắp chai ra nhưng lại đưa đến miệng của Tống Á Hiên khiến anh sững sờ một vài giây mới phản ứng lại. Ra là lúc nãy anh phàn nàn đồ ăn có chút mặn, miệng thật khát.
Đúng là người đàn ông trong nóng ngoài lạnh, rõ ràng là để ý đến anh nhưng lại cứng đầu giữ thể diện để anh phải dỗ dành.
Tay chân Tống Á Hiên duỗi thẳng ra, toàn bộ cơ thể đều nằm trên người Lưu Diệu Văn, giống như đứa trẻ chiếm trọn vòng tay của cậu.
Tống Á Hiên tay vân vê vành tai của Lưu Diệu Văn, trong miệng bắt đầu ngân nga bài rap mà anh nghe đi nghe lại mấy ngày nay, hai chân vắt bên người Lưu Diệu Văn cũng vô thức mà bắt đầu đong đưa.
Cánh tay của cậu theo thói quen vòng qua eo Tống Á Hiên, sợ bạn nhỏ sẽ bị ngã nhào. Lưu Diệu Văn gương mặt lạnh lẽo sờ sờ dưới cằm, kìm nén khóe miệng đang suýt nữa muốn nhếch lên của mình.
"Bắt đầu sạc pin rồi~"
Tống Á Hiên đưa tay ra ôm lấy eo của Lưu Diệu Văn, tựa đầu lên gáy cậu, mắt nhắm lại phát ra tiếng thở dồn dập liên tục.
Ổn rồi, Lưu Diệu Văn được dỗ tốt lên 80% rồi.
Giáo viên chuẩn bị lên lớp rồi, Mã Gia Kỳ cho mọi người tập hợp, Lưu Diệu Văn cởi chiếc áo khoác ném sang tấm thảm ở một bên, trầm ngâm mở miệng, câu từ rất rõ ràng, từng câu từng chữ :
"Em muốn đi vệ sinh."
Một giây sau đã nhận được thông tin, Tống Á Hiên đứng dậy khỏi ghế sô pha, theo sau lưng Lưu Diệu Văn vội vàng chạy ra khỏi lớp vũ đạo.
Hít thở sâu một hơi, Tống Á Hiên đảo mắt qua lại, Lưu Diệu Văn một buổi chiều đều không muốn nói chuyện với mình, nên chỉ có thể dùng tuyệt chiêu thôi.
Tống Á Hiên đứng ngoài cửa ngoan ngoãn đợi bạn trai. Sau tiếng mở khóa cửa vang lên, Lưu Diệu Văn bước ra thong dong nhìn Tống Á Hiên đang bối rối đứng một bên.
Một là không làm còn đã làm thì phải làm cho đến nơi đến chốn. Đôi mắt Tống Á Hiên sáng lên, nhanh chân bước tới đẩy Lưu Diệu Văn ép vào tường, khuỷu tay ấn giữ bờ vai của cậu, bỏ qua sự kinh ngạc trong mắt cậu mà đột nhiên dùng tay xoa xoa lên đầu cậu.
Hơi thở quen thuộc áp lại gần, trong miệng còn vương hương vị bạc hà, đầu lưỡi mềm mại còn rụt rè mà mơn trớn khóe miệng Lưu Diệu Văn.
Cậu cười rồi, giọng cười đè nén xuống rất trầm, đưa tay ra siết chặt lấy eo của Tống Á Hiên, còn như khen thưởng mà hôn liên tục lên mặt anh.
Tống Á Hiên nhìn mặt người con trai không giấu được ý cười kia, anh xấu hổ đến hai tai đỏ bừng, quay trái quay phải né tránh ánh mắt nóng như lửa đốt của Lưu Diệu Văn.
Có lẽ là do thân nhiệt càng ngày càng nóng, giữa ánh đèn lấp lánh, Tống Á Hiên phát ngơ.
Hóa ra người con trai này mỗi ngày hở một tí là vô cớ ăn giấm tận mười lần, chính là muốn hôn hôn mà thôi.
Nhưng mà Tống Á Hiên không thấy được, cũng mãi mãi sẽ không biết được, mỗi đêm trên ban công phòng khách, sẽ luôn có hai người đàn ông lén lén lút lút ở đó gặp nhau.
Nghiêm Hạo Tường : "Hôm nay vụ này OK lắm phải không, nhớ mời anh uống trà sữa đấy nhé."
Lưu Diệu Văn : "Em cảm thấy em tha lỗi cho anh ấy hơi sớm rồi, càng nghĩ càng thấy thiệt, lần sau chắc phải lừa đến giường nói chuyện."
Nghiêm Hạo Tường : "Ngày mai Hạ Nhi theo dõi em đó! Anh không tham nổi đâu, em muốn mười nụ hôn của cậu ấy là được rồi!"
END.
————
Post a Comment