Tag: văn hiên, văn hiên tnt, văn hiên fic, văn hiên abo, văn hiên wattpad, văn hiên oneshot, văn hiên cp, văn hiên cưới nhầm chồng nhốc, văn hiên wordpress, van hien la ai, van hien thong tin, van hien la gi, tai sao lai goi la van hien, van hien ten fandom, van hien cp, van hien yeu nhau, trans fic van hien.
[Trans Fic | Văn Hiên] Oneshot - Không Được Ăn Kẹo, Chỉ Được Hôn.
Nha sĩ × bệnh nhân.
Tác giả: 木木祺
*Fic dịch đã được sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác!
Không áp dụng lên người thật.
———-
Cậu cầm chặt sổ khám bệnh màu trắng trong tay khiến mấy dòng chữ đen ngay ngắn trên đó đều bị cuộn gấp lại. Cậu hơi cúi đầu, tầm mắt rũ xuống nhìn vào những đôi giày và ống quần đủ màu sắc đang đi qua đi lại trước mắt mình.
So với mùi thuốc mãnh liệt ở các khoa khác thì mùi ở khoa nha không mang đến cảm giác sợ hãi choáng váng, cũng chẳng có đầu kim vừa dài vừa nhỏ khiến Tống Á Hiên lo lắng sợ hãi mà chỉ thi thoảng vang vài tiếng khóc mơ hồ của trẻ con vì bị kẹp miệng.
Chị y tá rất dịu dàng, ngón tay mềm mại ấm áp nhẹ ấn lên hàm dưới đang hơi sưng của Tống Á Hiên, không mạnh nhưng cũng khiến Tống Á Hiên đau đến hít sâu một hơi, dây thần kinh ở huyệt thái dương cũng theo đó mà nhói lên.
"Nhổ răng khôn sao?"
Tống Á Hiên nhận lấy bút từ tay của nữ y tá, cậu mím chặt môi, chỉ thỉnh thoảng trả lời được một hai từ, chiếc răng khôn này đã giày vò Tống Á Hiên rất lâu rồi, từ bắt đầu đau nhức nhẹ nhẹ đến đau dai dẳng, không chút nể tình mà cướp đi giấc ngủ của cậu mấy ngày liền.
"Điền thông tin vào xong, chị đưa em đi gặp bác sĩ."
Màn hình bên cạnh lặp đi lặp lại chu trình làm sạch răng và cách bảo vệ răng, Tống Á Hiên vô thức liếm liếm răng khôn, kẹp hồ sơ bệnh án trong cổ tay.
"Mời đi bên này, vui lòng đợi một chút ở đây nhé, lát nữa tên em sẽ được gọi."
Ghế chờ bên ngoài phòng khám được bọc cẩn thận bằng bông vải mềm mại ấm áp, khiến người bệnh dù ngồi đợi lâu cũng sẽ không cảm thấy lo sợ. Tống Á Hiên nhìn xung quanh, bên cạnh cậu có hai ba bệnh nhân. Cậu không đeo kính cận nên sợ là nhìn không rõ được tên mình nên chỉ có thể ngồi ở chỗ gần cửa.
Phòng khám bệnh.
Kính thủy tinh được phủ một lớp mờ đang đóng, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ không rõ ở bên trong. Tống Á Hiên chớp chớp mắt, nhìn thoáng qua thẻ công tác ở trên cửa.
Bác sĩ : Lưu Diệu Văn.
Y tá nhẹ nhàng bước trên đôi giày đế phẳng, khẽ gõ hai cái lên cửa rồi quay đầu lại vẫy tay với Tống Á Hiên.
"Em có thể vào trong rồi."
Bởi vì đau răng nên cậu không ăn được chút nào trong bữa sáng, điều này chắc chắn ảnh hưởng đến thể lực. Tống Á Hiên hơi chóng mặt, hai mắt trợn trắng, cậu điều hòa lại nhịp thở của mình, bước chân càng thêm nhanh, tay cầm sổ bệnh án cũng càng thêm chặt, vì sợ rơi mất.
Cánh cửa kính có chút dày, có vẻ như có thể ngăn cách âm thanh phát ra khi sử dụng các thiết bị điều trị tránh đem lại lo lắng cho người ở ngoài. Tống Á Hiên chống khuỷu tay lên, lòng bàn tay phải dùng lực mới có thể miễn cưỡng nhìn xung quanh.
Mùi dung dịch thuốc hơi chua bất ngờ phả vào mặt, không gian bố trí đa số đều là màu trắng khiến cho Tống Á Hiên càng thêm căng thẳng, nhịp tim cậu càng đập nhanh hơn, thật bất ngờ là không còn cảm nhận được cơn đau nhức của chiếc răng khôn nữa.
"Chào bác sĩ."
Bóng người mặc áo blouse màu trắng đứng quay lưng về phía cậu, dáng người khá cao ráo mảnh khảnh, ngón tay với khớp xương nhô lên cởi bao tay y tế dùng một lần, điều khiển từ xa nhịp nhàng xoay chuyển giữa các đầu ngón tay anh. Màn hình trước mắt là hình ảnh chiếc răng khôn của Tống Á Hiên.
Anh hơi đứng dựa vào máy, chiếc áo blouse dài cố lắm mà cũng chỉ dài đến đùi trên, còn lại là phần quần ống rộng phẳng lì, gấu quần hơi bó lại, lộ ra đôi giày da đắt tiền.
Nghe được tiếng động, bờ vai rộng ấy có động tĩnh, anh đứng thẳng dậy, thân hình cao lớn rời khỏi màn hình, đôi mắt dưới mái tóc đen nhìn về hướng âm thanh phát ra.
Tống Á Hiên nhìn không rõ toàn bộ diện mạo của người đối diện, cậu chỉ cảm thấy đôi mắt của anh rất đen và sâu, mái tóc lòa xòa khiến cho đôi đồng tử càng thêm huyền bí hơn, cứ như một ngân hà vô định lôi cuốn con người ta muốn khám phá.
Anh khẽ gật đầu, đôi lông mày tuấn lãng vẽ lên một vòng cung, bọng mắt xuất hiện, anh đang cười dưới lớp khẩu trang mà Tống Á Hiên không thấy được.
"Mặt bị sưng bao lâu rồi?"
Đột nhiên nói đến vấn đề này khiến cho đầu của Tống Á Hiên quay cuồng, cậu cúi đầu suy nghĩ làm cho gương mặt đang sưng lên càng thêm rõ ràng. Cậu khẽ mím môi, làn da trắng trẻo trên gương mặt cậu cứ như bánh bao vừa mới lấy ra khỏi nồi.
"Tầm hai ba ngày rồi ạ..."
Tống Á Hiên đưa sổ bệnh án trong tay ra, khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau cậu mới thấy được ý cười ẩn sâu trong đáy mắt của anh. Mí mắt anh vừa hẹp vừa dài, nhìn có chút lười biếng lại vô cùng thoải mái.
Lưu Diệu Văn vỗ vỗ vào ghế nằm ra hiệu cho cậu nằm xuống. Sau đó anh xoay cổ tay đeo bao tay y tế mới toanh vào. Tống Á Hiên theo chỉ dẫn mà nằm xuống, khi định hình lại mới nhận ra tư thế này cứ giống như đang nằm trong lòng anh vậy.
Ánh sáng trắng được bật sáng lên, chiếu rõ vành tai đỏ bừng có hơi nóng của Tống Á Hiên.
Tên viết ở bảng công tác trên cửa cũng giống như bảng tên trên ngực áo anh, Tống Á Hiên thầm đọc, không biết hai tay nên đặt ở đâu chỉ biết vô thức nắm lấy hai bên áo.
Lưu Diệu Văn điều chỉnh ánh sáng đèn, dùng cái kìm lạnh ngắt kẹp miệng của Tống Á Hiên ra. Giọng của anh nghe rất hay, ấm áp mà cuốn hút, khi thì thầm còn có thể nghe rõ tiếng dao động ở khoang mũi, hơi thở của anh được ngăn lại bởi lớp khẩu trang mang theo mùi hương soda bạc hà thoang thoảng khử sạch mùi cao su xung quanh.
Hai ngón tay của anh nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt sưng tấy của Tống Á Hiên, nhưng cho dù phồng lên cũng mơ hồ có thể thấy được đường nét mềm mịn uyển chuyển của gương mặt. Lưu Diệu Văn lại cười rồi, khi tiếng cười đứt quãng ngừng lại có cảm giác tiếng bọt khí ở cuối giọng.
"Sao mà sưng lên buồn cười thế này."
Tống Á Hiên giật mình mở to hai mắt ngạc nhiên. Cậu nhìn mái tóc đang nhẹ đung đưa trước mặt mình của anh. Cặp lông mày đột ngột nhướng lên làm cho vầng tráng cương nghị trở nên mềm dịu.
Anh hạ giọng, dùng âm lượng nhỏ nói.
"Có chút giống như chiếc bánh bao tôi vừa ăn sáng nay."
Chiếc kẹp lành lạnh đang nẹp chiếc răng khôn nhỏ mới nhú đó, cú bóp mạnh trực tiếp khiến cơn đau bất chợt lan khắp cơ thể Tống Á Hiên, lông mày cậu nhăn lại, khóe mắt khẽ nhíu lại, bên trong ẩn hiện giọt nước long lanh sáng bóng.
"Đừng sợ, một chút nữa sẽ ổn thôi."
Hơi thở nóng như lửa của Lưu Diệu Văn có thể đi qua khe hở của khẩu trang mà phả vào chóp mũi và đầu môi mịn màng sáng bóng của Tống Á Hiên.
Anh di chuyển chiếc ghế mình đang ngồi, cánh tay dài lướt qua đỉnh đầu Tống Á Hiên, cổ tay áo không nặng không nhẹ cọ vào mí mắt cậu. Trái tim Tống Á Hiên như có gì đó cứa nhẹ qua khiến cậu ngứa ngáy không thôi.
Vị thuốc đắng ngắt trong miệng làm rối loạn vị giác của cậu, nó giống như mùi thuốc Hoắc Hương Chánh Khí (thuốc thảo dược) mà Tống Á Hiên không cách nào chịu được. Lông mày cậu nhanh chóng nhăn lại, hai môi cứ vô thức nhấp lên rồi đưa xuống.
Ánh mắt cầu cứu của cậu nhìn lên cái túi để trên kệ, quả nhiên mang hai viên kẹo theo trước khi đi ra ngoài là lựa chọn đúng đắn.
Ngậm chặt giữ được tầm một phút, Tống Á Hiên lập tức nhổ ra, vội vàng lấy lại hơi thở hỗn loạn yếu ớt. Cậu nằm lại xuống ghế, ngước mắt nhìn lên là đôi mắt trầm lặng và bình tĩnh của Lưu Diệu Văn.
Mùi cao su của bao tay trên tay Lưu Diệu Văn rất nồng, đi thẳng vào miệng của Tống Á Hiên, nhưng cánh tay nhẹ nhàng chuyển động vòng qua đầu cậu lại mang theo một mùi hương nhẹ nhàng, Tống Á Hiên ngửi được rồi, chính là mùi hương hoa hồng xen lẫn hương cam quýt, tựa như mùi hương bật ra từ trong túi ngủ vậy, rất an toàn.
Đầu cậu nóng lên, mạch suy nghĩ đều bị mùi thơm này dẫn dắt, hàm răng nghiến chặt của cậu khó khăn phát ra âm thanh.
"Bác sĩ...anh thật thơm nha..."
Động tác của Lưu Diệu Văn dừng lại, tiếng cười trầm ấm lại phát ra kéo theo một tràng hương bạc hà mát lạnh.
Bây giờ dây thần kinh phản ứng của Tống Á Hiên mới hoạt động, cậu xấu hổ đến mức hai má đỏ bừng lên, vội vàng giải thích, hoàn toàn không quan tâm hai cục bông được để bên răng.
"Không không không, ý của tôi là muốn hỏi nước hoa của anh là loại nào..."
Tiếng tích tích tích của thiết bị y tế theo quy luật mà vang lên cùng với âm thanh nước nhỏ. Sau trận đau gián tiếp đó hai má cậu đều tê rần, năm ngón tay mảnh khảnh nắm chặt khiến các khớp xương trở nên trắng bạch, sau vô số lần nhăn mặt giãn mày, cái thứ giày vò bướng bỉnh găm sâu đó đã bị triệt để lấy ra khỏi hàm cậu.
Tấm lưng căng thẳng buông lỏng, mùi máu ngọt tanh trong miệng pha loãng mùi thuốc đắng trước đó.
Chiếc bụng đói phát ra tiếng ọc ọc cứ không ngừng quấy rầy tâm trí của Tống Á Hiên, trong đầu hiện lên vô số món ngon khiến cậu nuốt một ngụm nước bọt. nhưng cái miệng thèm ăn này lại chưa được phép “làm việc”. Ý nghĩ mới nảy mầm đã bị một gậy không nể tình mà đánh vỡ.
Dường như bác sĩ sắp đến giờ nghỉ trưa rồi. Đôi tay vừa rửa sạch sẽ mang cảm giác ẩm ướt, dù không đeo trang sức cũng chẳng hề đơn điệu, đốt tay rất dài, cánh tay nổi đầy gân xanh, vừa có hình thể vừa cuốn hút.
"Hai ngày tới phải ăn kiêng, không được ăn đồ cay đồ nóng, tránh để vết thương bị nhiễm trùng."
Tống Á Hiên ngậm chặt bông thản nhiên gật đầu. Sau đó cậu thò tay vào túi, mò mẫm một lúc rồi lấy ra một viên kẹo sữa hương dâu đưa tới trước mắt Lưu Diệu Văn, khuôn miệng không thể hoàn toàn mở ra, chớp mắt mơ hồ mà hỏi.
"Vậy kẹo có được ăn không ạ?"
Anh gật đầu, đưa tay ra cởi dây khẩu trang sau tai xuống.
Gương mặt này...sau khi họ hẹn hò Tống Á Hiên cứ luôn nhắc đến vô số lần, mỗi lần như vậy trong mắt cậu đều sáng lên ánh sao, tham lam mà hôn từ dưới cằm đến khóe miệng của Lưu Diệu Văn, rồi lại ngốc nghếch nhào vào vòng tay thơm mùi hoa hồng quýt của anh mà làm nũng.
"Thật là đẹp trai, thực sự là nhìn mãi không chán."
Kẹo sữa trong tay bị lòng bàn tay ấm nóng bao bọc như muốn tan chảy. Đôi mắt Tống Á Hiên nhìn theo hình bóng đó, sống mũi cao cùng quai hàm khỏe mạnh rõ ràng gọn gàng, giống như dụng cụ dao kéo sắc nhọn.
"Ngày mai nhớ phải đến kiểm tra."
Tống Á Hiên lẩm bẩm trả lời, đầu lưỡi nhổ ra cục bông gòn đẫm máu. Cậu mang túi lên, khuôn mặt vẫn còn hơi sưng ẩn dưới mái tóc bù xù.
Cậu dùng lực kéo cánh cửa kính vừa dày vừa nặng ra, một nửa người vừa ló ra, giọng nói thích tai đó đã kéo cậu trở lại.
"Chúng ta thêm địa chỉ liên lạc đi."
Lưu Diệu Văn mỉm cười, khiến cho không gian lạnh lẽo trở nên ấm áp. Anh lắc lắc điện thoại trong tay mình khiến người đối diện thất thần.
"Tôi sẽ gửi tên hãng nước hoa cho cậu."
Tống Á Hiên rất thích ăn kẹo, vào ngày thứ hai tái khám cậu đã rút kinh nghiệm mà ăn thêm vài viên. Hôm nay cậu đến muộn hơn thời gian đã hẹn vài phút, không vì gì khác ngoài việc nghiên cứu xem lọ nước hoa nào trên bàn phù hợp với cậu trước khi ra ngoài.
Cuối cùng cậu đã chọn mùi hương có chút hoang dã, có thể lưu giữ hương thơm thật lâu.
"Bác sĩ Lưu! Anh ăn kẹo không?"
Cậu chặn người đàn ông đang khoác áo blouse ở cửa, đôi mắt cún con long lanh sáng lấp lánh. Sau đó Tống Á Hiên xòe bàn tay nắm đầy kẹo của mình ra, cậu run run, các giấy gói cọ xát vào nhau phát ra tiếng sột soạt.
Lưu Diệu Văn xắn ống tay gài nút áo lại, nhìn gương mặt đã bớt sưng ngày càng tinh tế xinh đẹp kia mà bất lực cười, anh cất giọng ấm áp, rất dịu dàng từ chối :
"Cảm ơn nhé, tôi không ăn kẹo."
Cậu từng bước nhỏ chạy theo sau anh, Tống Á Hiên từ khó hiểu mà dâng lên ủy khuất.
"Kẹo ngọt như vậy, sao anh lại không ăn..."
Người đàn ông phía trước đột nhiên dừng bước khiến Tống Á Hiên không kịp dừng lại mà suýt nữa đâm sầm vào vai anh. Lưu Diệu Văn quay đầu lại, đôi mắt dịu dàng hướng tới cái miệng tỏa ra hương sữa đang nói không ngừng.
Anh im lặng không nói, chỉ thích thú mà khẽ cười.
"Bác sĩ Lưu! Anh mau nhìn xem vết thương của em đã ổn chưa!"
"Bác sĩ Lưu, hình như em lại bị đau răng rồi!"
"Bác sĩ Lưu! Em không phải là muốn làm loạn đâu! Anh mau xem xem có phải là em còn một cái răng khôn đang mọc lên nữa không!"
Nếu như có thể, Tống Á Hiên thực sự muốn làm bệnh nhân VIP của khoa nha, không phải vì vấn đề răng miệng, mà là vì cậu đã si mê bác sĩ Lưu của khoa nha mất rồi.
Lưu Diệu Văn thật sự bất lực, lúc tan ca sẽ luôn có một cái đuôi mỗi ngày sẽ đều chờ anh tan làm.
"Em đã ăn cơm chưa?"
Lưu Diệu Văn xoay xoay vô lăng, chiếc đồng hồ bạc thoắt ẩn thoắt hiện dưới tay áo khoác. Anh nhìn gương mặt mềm mại đang dựa trên vai mình. Nghe anh hỏi, cậu nhẹ nhàng thở dài rồi tiếp tục lời nói ra những lời ngọt như kẹo.
"Chưa ạ! Chưa được gặp bác sĩ Lưu là không muốn ăn muốn uống gì cả!"
Chiếc xe ổn định lăn bánh về phía nhà hàng. Làn gió trên đường đột nhiên thổi đến chẳng biết từ khi nào đã mang hương kẹo sữa tiến vào cuộc sống của Lưu Diệu Văn. Anh dịu dàng lặng lẽ nhìn Tống Á Hiên làm nũng, khóe miệng bất giác lại cong lên thành một vòng cung.
"Sau này đừng đến bệnh viện làm loạn nữa nghe chưa? Tan làm về anh đến tìm em."
Đôi mắt cún con của Tống Á Hiên nghịch ngợm đảo qua đảo về rồi nhoẻn miệng cười khoe hàm răng trắng đều trông thông minh lanh lợi vô cùng. Cậu khẽ nghiêng người, gật gật đầu vui vẻ.
"Được ạ! Nhưng nếu em đã nghe lời anh, thì anh cũng phải thực hiện một yêu cầu của em!"
Người đàn ông không nói gì, chỉ nhướng mày tò mò, anh nhìn vẫn nhìn thẳng phía trước. Một thoáng sau thì nghe thấy giọng nói của Tống Á Hiên.
Ngón tay trắng trẻo của Tống Á Hiên luồn qua dây an toàn, nắm lấy góc áo của Lưu Diệu Văn, cậu giữ chặt mép áo trong tay xoay vài vòng, cái miệng nhỏ nhắn vừa ăn kẹo sữa vừa tiến đến gần, ngọt ngào chui vào trái tim đang cố gắng kiềm chế của Lưu Diệu Văn.
"Em muốn bác sĩ Lưu làm bạn trai của em."
Ô tô đậu ở bãi đậu xe của nhà hàng, ba phút sau cùng từ trên đường đi đến nhà hàng Lưu Diệu Văn đều không hề nói một câu nào. Thời gian im lặng cứ kéo dài khiến cho Tống Á Hiên buồn bã đến nổi mí mắt ngày càng rũ xuống, cậu có vẻ như đã bị từ chối rồi...
Tống Á Hiên khẽ thở dài buồn bã muốn một mình rời khỏi xe nhưng mà có vẻ cửa xe tự động khóa chặt đã ngăn cản hành động tiếp theo của Tống Á Hiên.
Anh trầm lặng cởi dây an toàn ra, cơ thể mang hơi ấm đột nhiên tiến đến gần cậu.
"Đi đâu thế? Không cùng bạn trai đi ăn sao?"
Cổ tay trắng trắng hồng hồng của cậu bị nắm giữ lại, nụ hôn nóng bỏng của anh rơi xuống giữa cổ tay Tống Á Hiên. Lưu Diệu Văn lưu luyến không rời, mùi hương của cây dành dành nở hoa lúc mùa xuân về đi thẳng vào trái tim anh.
Cậu cúi đầu khẽ cười, ánh đèn xe mờ ảo làm cho bầu không khí càng trở nên ấm áp và lãng mạn. Lưu Diệu Văn đưa tay nâng kính xe lên, đem thân thể bên ghế phụ lái ôm trọn vào lòng.
Anh hôn cậu, lần đầu tiên nếm được mùi vị kẹo sữa mà cậu truyền qua, có điều nó có vẻ như còn ngọt hơn hẳn bình thường.
Lưu Diệu Văn hơi nheo mắt, mái tóc đen lúc này thật quyến rũ, anh nghịch ngợm liếm liếm môi, mạnh bạo đưa hơi thở của mình vào trong khoang mũi của Tống Á Hiên.
"Lần này là vị đào hửm~?"
Ăn kẹo sao mà ngọt ngào bằng hôn cậu được.
END
————
إرسال تعليق